Ánh sáng được coi là một dạng sóng điện từ, bao gồm các sóng điện từ có tần số và bước sóng khác nhau, từ sóng vô tuyến tới sóng siêu âm. Tuy nhiên, ánh sáng cũng có một đặc tính hạt, được mô tả bởi các hạt của nó được gọi là photon. Các thí nghiệm về hiện tượng quang điện có thể được giải thích tốt nhất bằng cách xem ánh sáng là một loại hạt. Vì vậy, ánh sáng có thể được coi là cả sóng và hạt.
Trong lý thuyết cổ điển của ánh sáng, nó được coi là một dạng sóng điện từ, được mô tả bởi các phương trình Maxwell. Nhưng vào thế kỷ 20, các thí nghiệm đã chỉ ra một số hiện tượng khó giải thích bằng lý thuyết sóng điện từ, chẳng hạn như hiện tượng quang điện và hiện tượng gián đoạn của ánh sáng khi tương tác với chất rắn.
Để giải thích những hiện tượng này, Albert Einstein đề xuất một lý thuyết rằng ánh sáng cũng có tính chất hạt tương tự như các hạt như các hạt khí. Các hạt này được gọi là photon, và chúng được mô tả bởi lý thuyết lượng tử.
Nhiều thí nghiệm khác nhau cũng đã được thực hiện để kiểm tra tính sóng và hạt của ánh sáng, bao gồm cả thí nghiệm về sự nhiễu động học và thí nghiệm kép khe Young. Kết quả của các thí nghiệm này cho thấy rằng ánh sáng có thể có cả tính chất sóng và tính chất hạt, tùy thuộc vào cách mà nó được quan sát và tương tác với các đối tượng khác.