Xa hoa phù phiếm được hiểu là vung tiền cho lối sống viển vông, không có nội dung thiết thực, không có giá trị thực tế.
Người ta nói con người sở dĩ thống khổ chính là ở chỗ theo đuổi những thứ phù phiếm, xa vời. Phù phiếm được phân ra làm hai loại: phù phiếm hình thức (xa hoa, phô trương vật chất, khoe khoang cơ thể, lãng phí, háo danh…) và phù phiếm tinh thần (ảo tưởng, theo đuổi những điều không có thực, viển vông…).
Xa hoa phù phiếm gần với phù phiếm hình thức, khi người ta phô trương vật chất, lãng phí để đạt được những thứ viển vông. Chẳng hạn như ngày nay trong giới trẻ, trong khi gia đình khó khăn, cha mẹ còng lưng để cày cuốc kiếm tiền cho con ăn học, thì con cái chỉ biết hưởng thụ, suốt ngày check in với trà sữa, trông sang chảnh như con nhà đại gia.
Nhà văn Võ Thị Hảo cho rằng bản chất của phù phiếm là sự giả. Sự phù phiếm không kéo theo sự phát triển của xã hội. Chỉ có nhu cầu sống tốt hơn và sáng tạo cái đẹp kéo theo sự phát triển của xã hội mà thôi.
Thế nhưng đáng tiếc là sự xa hoa phù phiếm không bao giờ mất đi. Nó tồn tại song hành cùng loài người. Cốt lõi cũng vì sự mua và sự bán. Chừng nào loài người còn hai khái niệm mua và bán, thật và giả thì còn tồn tại sự phù phiếm.