Con đường tơ lụa là một hệ thống các tuyến đường thương mại cổ đại nối liền châu Á với châu Âu, qua đó trao đổi các sản vật như tơ lụa, gia vị, kim loại, đá quý và nhiều mặt hàng khác. Con đường tơ lụa cũng là một con đường giao lưu văn hóa và tôn giáo giữa các nền văn minh Đông và Tây.
Con đường tơ lụa bắt đầu được hình thành từ thế kỷ thứ 2 TCN, khi Trương Kiên – một triều thần của Hán Vũ Đế – nhận lệnh đi về phía Tây để liên minh với những quốc gia và dân tộc mới chống lại quân Hung Nô. Trên đường đi, ông đã mang theo nhiều sản vật quý giá của Trung Quốc, trong đó có tơ lụa. Từ đó, tơ lụa được biết đến và yêu thích ở nhiều nước khác nhau, và trở thành một mặt hàng buôn bán chủ yếu trên con đường này.
Con đường tơ lụa không phải là một con đường duy nhất, mà là một hệ thống gồm nhiều nhánh khác nhau. Có hai nhánh chính là con đường tơ lụa trên cạn và con đường tơ lụa trên biển. Con đường tơ lụa trên cạn đi qua nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ như Trung Quốc, Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp và các nước châu Âu. Con đường tơ lụa trên biển đi qua các cảng biển của Trung Quốc, Việt Nam, Campuchia, Thái Lan, Malaysia, Indonesia, Ấn Độ, Sri Lanka, Ba Tư, Ả Rập và Ai Cập.
Con đường tơ lụa đã phát triển rực rỡ từ thế kỷ thứ 2 TCN đến thế kỷ thứ 14 sau Công Nguyên. Trong khoảng thời gian này, con đường đã góp phần thúc đẩy sự phát triển kinh tế, chính trị và văn hóa của các quốc gia và dân tộc trên con đường. Con đường cũng là một kênh truyền bá các tôn giáo như Phật giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo. Ngoài ra, con đường cũng là nguồn cảm hứng cho nhiều câu chuyện huyền thoại và phiêu lưu của các nhà du hành nổi tiếng như Pháp Vân Tắc Kinh hay Marco Polo.
Con đường tơ lụa đã dần suy vong vào thế kỷ 15 do sự xuất hiện của các con đường biển mới do người châu Âu khai phá. Tuy nhiên, di sản của con đường vẫn được bảo tồn và trân trọng bởi nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế. Năm 2014, UNESCO đã công nhận Con đường tơ lụa: Mạng lưới tuyến Trường An-Thiên Sơn là di sản thế giới. Năm 2013, Trung Quốc đã đề xuất sáng kiến Vành đai và Con đường, nhằm phục hồi và phát triển lại con đường tơ lụa cổ đại.
Vì sao gọi là con đường tơ lụa?
Con đường tơ lụa là một thuật ngữ được sử dụng để chỉ một hệ thống các tuyến đường thương mại cổ đại nối liền châu Á và châu Âu. Tên gọi này xuất phát từ việc tơ lụa là một trong những mặt hàng chủ yếu được vận chuyển trên con đường này từ Trung Quốc đến các nước phương Tây. Con đường tơ lụa không chỉ là một con đường vật lý, mà còn là một con đường giao lưu văn hóa, tôn giáo, khoa học và nghệ thuật giữa các dân tộc và vùng lãnh thổ khác nhau.
Con đường tơ lụa được hình thành từ thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên, khi nhà Hán cử Trương Khiên đi sang phương Tây để tìm kiếm sự liên minh chống lại Hung Nô. Trong quá trình này, ông đã khám phá ra các tuyến đường mới và thiết lập các mối quan hệ thương mại với các quốc gia ở Trung Á. Sau đó, con đường tơ lụa được phát triển và mở rộng dưới sự bảo hộ của các triều đại sau của Trung Quốc và các đế quốc khác ở châu Á và châu Âu.
Con đường tơ lụa bao gồm nhiều nhánh khác nhau, đi qua nhiều vùng địa lý và khí hậu khác nhau, từ sa mạc, núi non, rừng rậm, đến biển cả. Các phương tiện vận chuyển chủ yếu là lạc đà hoặc ngựa. Các thương nhân thường dừng lại ở các thành phố, làng mạc hoặc các điểm dừng chân để nghỉ ngơi, trao đổi hàng hóa và tin tức. Ngoài tơ lụa, các sản phẩm khác được buôn bán trên con đường này bao gồm gia vị, kim loại quý, đá quý, gỗ quý, da thuộc, vải bông, trà, gạo, rượu, hoa quả, hoa hồng, thuốc súng, giấy và nhiều thứ khác.
Con đường tơ lụa không chỉ mang lại lợi ích kinh tế cho các nước tham gia, mà còn là cầu nối cho sự lan tỏa của các tôn giáo như Phật giáo, Đạo giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo. Cũng nhờ con đường này mà các kiến thức khoa học và kỹ thuật của Trung Quốc như toán học, thiên văn học, y học, nông nghiệp và chế tạo máy móc được truyền bá ra ngoài. Ngược lại, Trung Quốc cũng tiếp thu được nhiều ý tưởng và phát minh mới từ các nền văn minh khác. Con đường tơ lụa cũng là nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm văn học và nghệ thuật nổi tiếng của các dân tộc.
Con đường tơ lụa đã tồn tại trong hơn 1600 năm trước khi bị suy vong do sự thay đổi của chính trị, kinh tế và xã hội ở các nước liên quan. Tuy nhiên, nó vẫn để lại những dấu ấn sâu đậm trong lịch sử và văn hóa của nhân loại. Hiện nay, con đường tơ lụa được coi là một di sản thế giới và được nhiều nước cố gắng phục hồi và phát triển lại.